Câu chuyện này bắt đầu từ nhiều năm trước, với một người đàn ông tên Clifford Macy – một gã trai người Anh trẻ trung, điển trai, đầy kiêu ngạo. Sống trên đồn điền thuốc lá cùng người bạn già Leopold Warwick và người vợ trẻ xinh đẹp của ông ấy, Macy dần bị ám ảnh bởi người phụ nữ này.
Anh ta tán tỉnh cô, nhưng cô luôn lảng tránh. Một lần, nhân lúc chồng cô đi vắng, Macy toan ép buộc nhưng bị cô cự tuyệt và tát thẳng mặt. Điều đó không khiến Macy chùn bước, ngược lại, càng thôi thúc ham muốn chiếm đoạt. Và rồi, gã nghĩ ra một kế hoạch tàn độc.
Ở nơi hoang dã ấy, Macy biết có loài kiến đuôi kìm chuyên sống ký sinh, thích bò vào tai người. Nếu chui vào tai, nó không thể quay ra mà chỉ bò sâu vào trong, cắn phá từng mô thịt, khiến nạn nhân chịu đựng nhiều tuần đau đớn khôn cùng.
Macy thuê hai người bản địa, bí mật đột nhập vào phòng của Warwick lúc nửa đêm để đặt một con kiến đuôi kìm lên gối ông ta. Đêm đó, hắn ngủ với nụ cười độc địa, tưởng tượng cảnh bạn mình sẽ từ từ phát điên vì đau đớn.
Nhưng số phận lại trêu ngươi...
Sáng hôm sau, Warwick xuất hiện với vẻ khỏe mạnh, vui vẻ lạ thường. Trong khi đó, Macy lại cảm thấy nhột trong tai. Khi chọc tay vào, hắn thấy... máu. Rồi cơn đau buốt đến như dao cứa. "Chết tiệt! Nó ở trong tai tôi!" – Macy gào lên kinh hoàng.
Hai gã bản địa đã vào nhầm phòng.
Cơn ác mộng bắt đầu. Macy bị trói vào giường để ngăn tự cào rách tai. Hắn rên rỉ, giãy giụa như một con thú hoang mắc bẫy. Con kiến đuôi kìm từ từ bò sâu, ngoáy ngoáy trong đầu hắn như chiếc dùi khoan thần kinh. Đau đớn đến mức Macy cầu xin được chết – bị thiêu, bị treo cổ, bị đánh đập – miễn là thoát khỏi sự tra tấn kinh khủng ấy.
Tuần này qua tuần khác, Macy vật vã như một kẻ điên. Rồi một ngày, khi cả bác sĩ và gia đình Warwick đã gần như bỏ cuộc... con kiến chui ra khỏi tai còn lại. Một phép màu. Macy được cứu sống.
Khi đã có thể nói chuyện, hắn hỏi trong tuyệt vọng:
– “Warwick sẽ gọi cảnh sát và bắt tôi chứ?”
Bác sĩ đáp:
– “Không. Họ biết anh đã phải chịu đựng... Và họ thương hại anh.”
Macy thẫn thờ:
– “Thương hại? Vì sao chứ?”
Vị bác sĩ nhìn hắn, giọng khẽ khàng như thì thầm lời nguyền:
– “Con kiến đó... là con cái. Và nó đã đẻ trứng.”