Theo ông Lâm Quốc Cường, Tổ trưởng Tổ chim - linh trưởng Thảo Cầm Viên, 9 cá thể hồng hạc đầu tiên được nhập về từ Nam Phi trước năm 2006. Chúng từng được nuôi ở khu vực hẹp, môi trường sống không phù hợp, khiến khả năng sinh sản gần như không thể xảy ra. Hồng hạc vốn là loài phụ thuộc mạnh vào kích thước quần thể; đàn càng đông, hành vi bầy đàn càng được kích hoạt, từ đó thúc đẩy quá trình giao phối và ấp nở.

Nhằm cải thiện điều kiện nuôi dưỡng, năm 2010, Thảo Cầm Viên xây dựng khu vực nuôi mới rộng thoáng hơn. Đến năm 2017, nơi đây tiếp tục tiếp nhận thêm 21 cá thể từ một vườn thú ở Hà Lan, nâng tổng đàn lên 30 con, gồm cả hồng hạc nhỏ và hồng hạc Chile.
Trong tự nhiên, hồng hạc di trú, tập trung chủ yếu tại các vùng đầm lầy và đất ngập nước trải dài từ châu Phi đến châu Âu. Chúng sinh sản theo mùa và chỉ giao phối khi cảm nhận được sự hiện diện của một đàn đông về mặt thị giác và âm thanh.

Để mô phỏng điều này trong môi trường nuôi nhốt, đội ngũ chăm sóc đã áp dụng nhiều kỹ thuật: lắp gương phản chiếu tạo cảm giác quần thể lớn hơn, phát âm thanh bầy đàn nhằm kích thích hành vi tìm bạn tình. Song song đó, môi trường làm tổ cũng được thiết kế theo đúng tập tính tự nhiên – tổ đất cao dạng hình nón, không sử dụng rơm hay cỏ khô như nhiều loài chim khác.

Kết quả sinh sản thành công cho thấy các biện pháp mô phỏng sinh thái và hành vi được triển khai đúng hướng, đồng thời khẳng định vai trò của nghiên cứu tập tính trong công tác bảo tồn động vật. Đây không chỉ là tin vui cho Thảo Cầm Viên mà còn là kinh nghiệm tham khảo quan trọng đối với các cơ sở bảo tồn trong nước.